THẦM
Xa rồi mười bảy còn thơ dại
Với mảnh tình đầu chứa đựng bao điều không dám nói
Trong nhật kí chứa đầy tình cảm của riêng ai
Mười tám đến tớ thêm một tuổi
Đã bao lần trái tim ta muốn nói
Nhưng vì sao không thể nên lời
Hay lí trí đã ôm gọn con tim
Dẫu vẫn thẹn thùng lúc vô tình chạm trán
Cứ giận hờn trách móc vu vơ cho nên những điêu khó hiểu
Và lớn dần theo năm tháng ta gần nhau
Đã kết thành kỉ niệm trôi mãi trong kí ức những ngày xanh
Tớ đã biết thế nào là nhung nhớ
Đã hiểu được sự bối rối của con tim
Nhưng....
Vòng xe thời gian cứ tuần hoàn trôi mãi
Chở theo kí ức của cô bé thầm yêu
Trên chuyến tàu bận rộn cùng tất bật thời gian
Tớ đã lớn không còn như xưa nữa
Không thích ấy như lúc đầu tớ đã nghĩ
Xa mãi rồi mười tám những ngày yêu!
Bài thơ trên không phải do tôi làm nhưng tôi biết sẽ có nhiều người ở trong tâm trạng đó nên xin chia sẻ với mọi người